Châu Du ra thơ song điệp
Cát Lượng họa bài nhất tôn


Ngày trước, khi Châu Du chưa làm Đề Đốc Quân Sư cho Tôn Quyền bên Đông Ngô, đã nhiều lần tham gia cuộc thi tuyển do Lưu Bị tổ chức, nhưng mãi không đậu, nên vẫn hậm hực lắm.
Nay Châu Du muốn triệt hạ uy tín của Khổng Minh, bèn đi xuống Giang Hạ mà xin diện kiến Lưu Huyền Đức (Lưu Bị).
Lưu Bị hỏi:
_ Chẳng hay Châu Công Cẩn viếng thăm có chuyện chi cần kíp?
Châu Du thưa:
_ Châu Du tôi vì nghe danh Gia Cát Tiên Sinh thơ văn uyên bác, nên muốn đến để thỉnh giáo.
Khổng Minh vội vòng tay đáp:
_ Không dám, không dám. Xin Châu huynh cứ tự nhiên cho.
Châu Du nói:
_ Không biết Gia Cát huynh có nghe đến loại thơ, gọi là "Song Điệp". Trong câu thơ nào cũng có hai chữ liên tiếp nhau được lập lại. 
Khổng Minh vuốt râu mỉm cười:
_ Mời Châu huynh cho Luợng mở rộng tầm mắt.
Châu Du tằng hắng, bắt đầu ngâm:
Lâu lâu thoáng thấy một bóng hồng,
Thế rồi chốc chốc biến thành không.
Lâng lâng một nỗi buồn khó tả,
Và mắt đăm đăm cứ dõi trông.
Ngâm xong, Châu Du nâng chén rượu nhấp một hớp, nhìn Khổng Minh đắc trí.
Khổng Minh nói:
_ Hay lắm, nhưng Lượng tôi không biết ngâm, vả lại bài của tôi không phải để ngâm, vậy xin viết lên đây nhé.--Khổng Minh chỉ vào cái quạt của họ Châu.
Chao ôi mặt mũi cứ xanh xanh,
Bay trên ngọn cỏ lướt nhanh nhanh.
Răng trên gõ dưới kêu cạch cạch
Hai tai dang rộng vỗ phành phành.
Châu Du quay qua hỏi Lưu Bị:
_ Ngài thấy thế nào? --ý Châu Du nói là thơ gì mà nghe ghê thế.
Lưu Bị đáp:
_Hay lắm, hay lắm, ta nghĩ mặt xanh đối lại với bóng hồng là hợp lắm.
Châu Du lộ vẻ thất vọng:
_ Nhưng mà thưa ngài, Gia Cát Tiên Sinh đã dùng "song điệp" ở cuối câu, đó là cái dễ nhất, cho nên...
Châu Du chưa nói dứt lời, Khổng Minh đã viết thêm một bài:
Người thì nhỏ nhỏ lại lớn tài
Thi hoài chẳng đậu, rớt dài dài.
Tiếng như thằn lằn "tặc tặc" lưỡi,
Cong cong lưng cúi, đó là ai?
Châu Du biết Khổng Minh nói mình, còn ở lại sẽ thêm nhục, vội đứng lên thở dài thán:
_ Trời đã sanh Du, sao còn sanh Lượng.
Châu Du trở về nhà sanh bịnh kể từ đó.

Ngày 09/04/2009
PSQ phóng tác(*)

(*)Xin sửa lại là phóng tác, thay vì phỏng dịch, 
Bởi vì sợ rằng ai đó lại tặng danh hiệu....Dịch Sĩ ..thì chết....dịch!
Phóng Sĩ thì có rồi, và ai cũng là Tác Sĩ cả, nên khỏi lo.